Social Icons

Tuesday, July 24, 2012

Vợ chồng tuổi 17


Một câu chuyện về cặp vợ chồng tuổi 17 được kể bằng giọng văn tỉnh rụi đang chờ bạn khám phá chi tiết lãng đãng và nhận về những phần quà xứng đáng…

Dạo này cô Nhã thấy thằng Khai đi về chiếc bóng (vụ này lạ à nghen!) cho nên bữa nọ thấy thằng Khai đi ngang, cô Nhã tò mò hỏi:

- Ủa, con bồ mày đâu?

Nghe hỏi, thằng Khai tủm tỉm cười:

- Dạ, nó mắc ở nhà… dưỡng thai.

- Thằng quỷ!


Nghe chửi, thằng Khai thích chí, cười. Cô Nhã chưa kịp hỏi thêm gì thì nó đã phóng xe đi mất. Thiệt tình. Cô Nhã hỏi thiệt mà nó cứ cà rỡn như không.

Thằng Khai bỏ học từ năm lớp 9. Ngày theo ông cậu làm thợ sắt ngoài Đồng Đế, tối về theo mấy thằng choai choai trong xóm đi lông bông phá phách chơi.

Đi làm được năm sáu tháng thì nó sắm được con Wave. Thế là trong hành trình lông bông của nó có thêm những chuyến dạo biển, lên đầu cầu Vĩnh Phương hóng gió. Rồi, nó gặp và yêu con Linh trong một lần lông bông đâu đó.

Mà, con Linh còn yêu nó nhiều hơn nó yêu con Linh. Nghe đâu con nhỏ (tự thú) yêu thằng này bởi cái vẻ phong trần. Thân hình cơ bắp. Và một nụ cười khinh khỉnh bất chấp. Mà, thằng Khai ăn nói với ba mẹ, bạn bè vốn khô cằn, cộc lốc, không biết học ai cái kiểu lấy lòng bạn gái rất ngọt và duyên.

Quen được vài ba tháng, con Linh bám riết lấy thằng này đến mức rứt không ra. Con nhỏ không ngại theo nó về tận nhà, rồi hai đứa nằm dài trên giường, mắt xem ti vi, tay... táy máy. Thỉnh thoảng chúng nó lại quấn vào nhau, hun hít. Cô Tú, mẹ thằng Khai, một hôm trông thấy cảnh ấy thì vô cùng hoảng hốt. Tại nó mới 17 còn con nhỏ cũng 16 chứ nhiêu! Trong đầu cô Tú, hai đứa nó còn con nít lắm…

Ờ, hai đứa nó còn con nít lắm!

Thế nên, khi nó báo tin “Linh có bầu gần ba tháng”, cô Tú xây xẩm mặt mày. Chuyện tày trời đó, đâu dám khóc kể với ai, cô Tú chỉ biết thủ thỉ vào tai cô Nhã, hàng xóm láng giềng mà thân tình như chị em. Lúc đó, cô Nhã mới ngớ ra, trời đất, vậy mà hôm bữa hỏi con bồ mày đâu, nó trả lời, con nhỏ ở nhà dưỡng thai, tao cứ tưởng nó nói chơi. Trời đất! À mà hôm qua, cô Nhã sực nhớ ra, tao thấy con nhỏ chở ai như mẹ nó lên đây, chắc là lên sui gia thăm hỏi. Nhưng nhà mày đóng cửa. Thành ra con nhỏ cứ đứng trước cổng nhà tao mà chỉ trỏ vô nhà mày. Vậy hả? Cô Tú thở ra, ây da, hổng biết tính sao bây giờ.

Thì mẹ con nó đã cất công lên thì nhà mày cũng nên xuống thăm một chuyến. Sẵn thưa chuyện cho rõ ràng luôn. Tới nước này thì phải cưới chớ còn tính sao nữa.

Cô Tú lần đầu làm sui nên còn nhiều bỡ ngỡ. Nhưng sau một buổi tối tâm tình, mọi chuyện đều được hai bên dàn xếp xong xuôi. Không cưới hỏi rình rang, chỉ thêm xấu hổ. Nhà gái sẽ chuẩn bị vài ba bàn. Đãi ngọt. Mời hết họ hàng hai bên làm chứng. Chỉ có người trong nhà với nhau thôi. Ờ, tính vậy cũng ổn. Cô Nhã nghe xong nói một câu chia sẻ, rồi quay qua thằng Khai, đang vô tư đánh bài với hai thằng con cô Nhã, chọc: “Cha, thằng Khai sắp có vợ rồi. Sướng nhá!”

Thằng này vẫn cái kiểu khinh khỉnh nhếch mép cười.

Cưới xong, thằng Khai bị ép về ở rể. Sáng, nó vẫn ra Đồng Đế làm sắt bình thường. Tối về, bà mẹ vợ hành, bắt nó phải chở vợ đi chỗ này chỗ kia. Thằng Khai dạo này làm nhiều, đau lưng muốn chết.

Chiều vợ được vài hôm, nó ình ngay xuống giường, nhờ vợ giặt giùm cái áo. Bà mẹ vợ thò đầu vô bảo, vợ mày đang có thai. Hừ, nó hằn học quăng mớ đồ vô máy giặt. Bà mẹ vợ nhắc, cái máy này kì quặc lắm, hổng biết xài coi chừng hư. Ức, nó đóng mặt ngầu, kệ, hư thì mua mới.

Còn một chuyện bực mình hết chỗ nói, bà mẹ vợ không biết khiến kiểu gì mà con nhỏ bỏ chồng, xách gối qua ngủ với mẹ hàng đêm. Hơn một tháng sống chung, con nhỏ ban phát cho nó đúng ba buổi động phòng. Nó thấy cô đơn như ở nhà người lạ. Vợ nó có bầu thì cau có hẳn ra. Bà mẹ vợ thì làm khó nó đủ điều.

Một bữa, nó đánh liều. Uống vài chai rồi về kình bà mẹ vợ. Bị đuổi ra khỏi nhà. Ừ thì nó dọn đồ đi. Nó đâu có say.

Trước khi đi, nó hỏi con Linh, có theo anh không? Con kia lắc đầu quầy quậy. Con nhỏ không còn quấn lấy nó đến rứt không ra! Buồn tình, nó khăn gói về nhà mẹ đẻ. Sáng, nó vẫn đi làm sắt, tối trở về với cuộc sống tự do.

Từ ngày có vợ, mấy thằng bạn lông bông đổi sang kêu nó bằng chú, nó… quê. Nay nó lại tự do, kiểu xưng hô mày– tao lại mò về.

- Mày bỏ vợ thiệt hả?

- Là nó nghe lời mẹ nó. Nó bỏ tao.

- Trời. Biết vậy cưới hỏi làm gì?

- Thì cưới cho nó dễ ăn nói với họ hàng. Chẳng lẽ không chồng mà chửa?

- Nhưng con Linh yêu mày lắm mà?

- Chắc tại tao làm nó có bầu nên nó… hối hận.

Hoa, chị thằng Khai, một bữa tiện đường ghé thăm em dâu, liền bị bà sui đè ra mắng vốn, rằng thằng Khai hỗn, vô trách nhiệm. Chưa hết, bà còn hù:

- Coi chừng đẻ xong, tui đem con nó cho người ta.

- Thích thì chiều. – Hoa, 30 tuổi là gái chưa chồng, hành nghề bán cá ở chợ Đầm, vốn không ưa mấy bà chanh chua đanh đá. – Em tui nó còn nhỏ. Nó cũng chẳng ham con mấy đâu.

Bà sui nghe vậy thì sượng trân, rồi bất thình lình bà trở mặt, từ nay hai bên đừng qua lại gì nữa.

- Thích thì chiều.

Thế là thằng Khai chính thức đi tong một đời vợ. Sáng làm sắt, tối về lại kiếp lông bông.

Nghe đâu tối qua, nó chất bốn phóng xe lên đầu cầu Vĩnh Phương, nghinh mặt lên trời và vạch quần đái. Lại bị tụi giang hồ xóm Vĩnh thấy ghét và rượt chạy có cờ. Dựng xe đầu ngõ, bốn thằng mệt ná thở.

Từ đó thằng Khai không mảy may mở miệng nhắc tới con Linh.

Đừng hỏi tại sao thằng Khai lại vô tư đến vô tâm như vậy.

Thì có gì lạ đâu, thằng Khai mới 17 tuổi đầu…

Nguyễn Hoàng Vũ


1 comments:

 

Followers

Giới Thiệu Blog

Chúng tôi chia sẻ mọi mọi loại tài nguyên sẵn có trên mạng và hoàn toàn miễn phí. Hãy cũng tham gia bình luận để có được những phút giây vui vẻ trong cuộc sống của bạn!
Cám ơn

Total Pageviews