Social Icons

Tuesday, July 24, 2012

Chỉ có hộc bàn biết…


Khi nhỏ vừa nhét quyển sách vào hộc bàn, cảm giác cồm cộm phía trong làm tim nhỏ như ngưng đập...
Nhỏ chạy ào vào lớp. Hớn ha hớn hở dù đang thở hổn hển vì vừa chạy rầm rập lên hai cái cái cầu thang dài ngoằng.
- Dạo này có chuyện gì mà lúc nào cũng rạng rỡ thế?” Cô bạn sau lưng khều nhẹ.
Nhỏ vừa thở dốc, vừa quay xuống huyên thuyên đủ chuyện. Nụ cười vẫn ngự trị trên gương mặt làm những vệt mồ hôi bết tóc cũng trở nên lấp lánh.
Thò tay vào hộc bàn và sờ nhẹ lên phía trên, nhỏ nhoẻn cười. Gỡ nhẹ mẩu giấy nhỏ ra khỏi mảnh băng keo 2 mặt đính trên trần hộc bàn rồi lén lút kẹp vào quyển sách và đọc như chạm vào từng nét chữ.
Nhỏ vốn là đứa hậu đậu, chuyên gia quên trước nhầm sau. Lần ấy khi trống trường vừa đánh, nhỏ đã quơ quàng hết tập vở vào cặp rồi phóng như bay về nhà. Đến tận tối, khi yên vị ở bàn học, nhỏ mới phát hiện: túi đựng bút để quên trong hộc bàn mất rồi!
Nếu đó chỉ đơn giản là một chiếc túi vải nhỏ và những cây viết bình thường thì nhỏ sẽ không tự mắng mình cả buổi tối và thầm thút thít khóc.
Chắc chắn là sẽ bị lớp buổi chiều lấy mất! Chiếc túi hình chú thỏ xinh xinh, bên trong đựng đầy viết và…chiếc lắc tay may mắn của nhỏ.
Chiếc lắc tay có những chiếc chuông be bé, không đắt tiền mà thậm chí còn bị hư móc khóa nữa nên nhỏ không thể đeo vào tay mà chỉ có thể cho vào túi viết. Nhỏ luôn tin rằng chiếc lắc ấy giúp nhỏ không run khi lên bảng trả bài, không mất bình tĩnh trong những giờ thi và kiểm tra!
Sáng sớm hôm sau, khi nhỏ vừa nhét quyển sách vào hộc bàn, cảm giác cồm cộm phía trong làm tim nhỏ như ngưng đập. Đưa tay vào, nhỏ giật thót mình và lấy ra từ trong ấy cái túi viết thỏ Metoo. Lật đật mở khóa kéo, chiếc lắc tay may mắn của nhỏ nằm gọn trong hộp viết với một cái khóa mới toanh và dễ dàng đeo được vào tay.
“Đừng đãng trí thế nữa nhé, Cô bé!”
Bắt đầu từ lúc ấy, nhỏ và “người kia” quen nhau.
Nhỏ biết lớp của “người kia” là đàn anh 12, mà lại là lớp chuyên Văn mới cừ. Thảo nào mà những lời lẽ qua thư rất trau chuốt và nét chữ cũng đẹp nữa. Anh í là người nghĩ ra chiêu dán thư vào trần hộc bàn để nếu có người ngoài nhìn vào cũng sẽ không thấy được. Dù chưa từng biết mặt nhau, nhưng cái đầu óc ưa mơ mộng của nhỏ luôn vẽ ra một chàng trai kính cận, dáng cao cao và da trăng trắng đúng chất “yêu văn”. Những hình vẽ ấy theo nhỏ vào cả giấc mơ…
- Hôm nay, anh buồn lắm bé à…”
Lần ấy, khi đọc dòng đầu tiên của mảnh giấy, tim nhỏ tự dưng thắt lại lạ lẫm. Anh ấy vốn yêu văn học và mong được trở thành một thầy giáo dạy văn. Đó là ước mơ ngay tử thuở nhỏ, cũng vì ước mơ ấy mà anh cố học thật giỏi để thi vào lớp chuyên văn của trường này. Nhưng bố mẹ anh thì không nghĩ rằng ước mơ ấy thực tế…
- Anh không thích thương trường và kinh doanh bé à! Anh phải làm sao đây?”
Những ngày cận kề kì thi tốt nghiệp cũng là lúc khối của nhỏ sắp nghỉ hè. “biết giờ này anh có mệt lắm không?”. Xen vào những suy nghĩ lo lắng ấy của nhỏ là một ước vọng, mong sẽ được gặp anh, và…biết đâu sẽ có một cái kết đẹp như phim…
Rồi cái ngày ấy cũng đến, khối của nhỏ chính thức được nghỉ hè. Bước ra khỏi cổng trường dưới màn mưa mùa hạ lất phất, lòng nhỏ nghe chông chênh kì lạ. Nhỏ chưa một lần biết mặt anh!
Lớp 12 đã đến thật gần bên nhỏ. Ngày đầu tiên trở lại lớp học sau 3 tháng hè, nhỏ không còn muốn ngồi vào cái chỗ cũ nữa. Đẩy nhỏ bạn bên cạnh vào, nhỏ nói gọn lỏn:
- Năm mới, muốn ngồi chỗ mới!”
Nhỏ bạn không tỏ vẻ gì là bất hợp tác. Thậm chí, nó còn thích khi không phải ngồi ở đầu bàn như trước.
- Ủa! Cái gì trong hộc bàn nè?”
Nhỏ thoáng sựng người, quay sang nhìn. Trên tay con bạn nhỏ là một phong thư mà hồng phấn có cái mặt thỏ con to oành. Nhỏ nhanh tay chộp lấy, chực mở bung ra trước bao nhiêu ánh mắt tò mò xung quanh…
Nhỏ khựng lại. Một chút dư âm của những ngày cuối năm rủ rê nhau quay về trong tâm trí. Nhỏ im lặng nhét phong thư vào quyển sách dày
Chỉ còn lại một mình ở hành lang lớp học. Nhỏ đứng lại ở ngay cái cửa sổ ấy, nhìn vào mặt bàn lấp lánh những tia nắng rọi vào và nhớ lại những hình ảnh khiến lòng nghe như ray rứt.
Ngày hôm ấy trời mưa mùa hạ nên lớp nào cũng tối, chỉ lạnh lùng màu trắng của những ánh đèn điện….
Bấy nhiêu cũng quá đủ để nhỏ nhìn thấy một anh chàng dáng thấp đậm, đen nhẻm và lạc lõng trong cái khung cảnh rộn rã của lớp học đang ngồi ở chỗ của nhỏ….
Nhỏ nhìn thấy mẩu giấy thân quen ở trên tay anh ấy….
Không giống như những gì mà nhỏ đã tưởng tượng và nghĩ ngợi. Không phải một chàng thư sinh với da trắng, dáng cao, kính cận…
Nhỏ nghe lúc ấy có cảm giác hụt hẫng chơi vơi!
Nhỏ đã ngồi ở trường như thế, ngồi trong cảm giác giấc mơ bị vỡ vụn, hình ảnh lung linh bị đập tan…
Khi cả trường đều đã ra về hết, nhỏ mới đến hộc bàn của mình và lấy cái phong thư nhỏ màu hồng phấn có gương mặt chú thỏ con to oành đã nhìn thấy anh viết hí hoáy giờ ra chơi….
Có lẽ anh đã cần nhỏ lắm vào lúc ấy. Cái lúc mà anh cảm thấy mệt mỏi vì kì thi đang cận kề mà nhỏ thì đã nghỉ hè, sẽ không còn những lời động viên hàng ngày nữa. Anh đã để lại số điện thoại, với hy vọng vẫn nhận được những lời sẻ chia ngay cả khi chỉ còn mình anh ngày ngày đến lớp. Nhưng….nhỏ đã im lặng, đặt lá thư vào hộc bàn trở lại như chưa từng nhìn thấy hay đọc được. Nhỏ ra về.
Sáng hôm sau, lớp liên hoan cuối năm (chắc anh cũng biết nên mới để lại phong thư), nhỏ tránh xa cái hộc bàn và không một lần cúi xuống nhìn nó…
Gió thoảng nhẹ trên hành lang vắng, rộng thênh thang. Nhỏ nghe bước chân mình nặng ì ạch và lạc lõng. Bất chợt, chiếc lắc tay nhỏ đứt khóa, rơi leng keng xuống nền gạch.
Nhỏ thẫn thờ…
Cúi xuống nhặt chiếc lắc, có những cảm xúc đột nhiên dào dạt quay lại, nổi sóng trong tim nhỏ…
Chợt nhận ra, không hề tồn tại một gương mặt điển trai nào trong những lần nhỏ loạn nhịp về chiếc lắc may mắn, cái túi đựng viết và những mẩu giấy bí mật nơi hộc bàn…
Tiếng gió lùa vào hộc bàn nghe rồ rộ. Chỉ có hộc bàn là nơi nghe rõ nhất nhịp đập của những con tim học trò…
Thái Lê Dinh

0 comments:

 

Followers

Giới Thiệu Blog

Chúng tôi chia sẻ mọi mọi loại tài nguyên sẵn có trên mạng và hoàn toàn miễn phí. Hãy cũng tham gia bình luận để có được những phút giây vui vẻ trong cuộc sống của bạn!
Cám ơn

Total Pageviews