Social Icons

Friday, November 16, 2012

Mùa Gió Đầu Đông…!!

Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường với tiếng chuông báo thức văng vẳng. vươn vai và nhè nhẹ bước ra khỏi phòng. Một buổi sáng êm ả. Tôi pha một tách cà phê và bước ra lan can tầng 2 như mọi khi, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, đặt ly cà phê khói còn lơ lửng xuống bàn. Tôi bắt đầu nhìn cảnh vật xung quanh. Hàng hoa trước mặt đang rũ đi với cái lạnh đầu đông đang đến. Dải cỏ bên dưới cũng chỉ còn hiếm hoi một hạt sương long lanh.


Gió lại thổi, tôi vẫn đang nhâm nhi ly cà phê nóng hổi của mình. Đặt nhẹ chiếc ly xuống, tôi vươn tầm mắt ra xa và chợt nhận ra cảnh vật xung quanh đang dần trở nên xa lạ. Cái ánh nắng ấm áp của mùa hè đang dần bị thay thế bởi những con gió bấc. Tôi đứng lên, một cơn gió thoáng nhẹ qua tai, làm tôi mờ mắt. Sao trong một khoảng không xa lạ lại có một cảm giác thân quen như vậy. Tôi chợt nhận ra cơn gió vừa qua chính là cơn gió mà tôi đã gặp trong cái ngày đầu tiên đi học. Nó mang theo một mùi thơm nhẹ nhàng cùng cảm giác lo sợ khác lạ mà quen quen. Tôi chợt nhận thấy ba mẹ đang vẫy tay từ đầu cơn gió và chúc tôi học tốt khi chính tôi đang bước trên đường vào lớp của cái ngày đầu tiên đó. Cơn gió qua đy nhanh chóng và hình ảnh đó cũng dần tan biến, nhưng những kỷ niệm vẫn còn đang chất chứa trong tôi. Trong mỗi ký ức, xuất hiện một cơn gió, cơn gió lưu lại ký ức, nó là nhân chứng cho kỷ niệm vui buồn mà tôi đã trải qua. Và thời điểm đầu đông chính là lúc tất cả gió cùng thổi về một hướng để đem cho người ta, sưởi ấm cho ai những hơi ấm của tình thương. 



Dang sải tay tôi như muốn hứng trọn hết những lạnh buốt mà ấm áp ngọn gió đưa đến, cảm nhận và nhớ lại những gì đã cũ kỹ trong tôi. Và khi đó tôi thấy tim mình như thắt lại, một cảm giác là lạ, một lưỡi dao như xuyên qua tôi với những ký ức mà chỉ mình tôi biết. Có lẽ tôi phải quay trở về. Tôi nhớ nhà!!

Cơn gió cuối cùng thổi qua và nắng vàng bắt đầu trải xuống trên con đường gầy gò trước mặt. Những đám cỏ xanh đang có vươn lên trước cái ồn ào của phố thị. Tôi cố nén cảm xúc bước vào nhà và cố quên như mọi lần trước. Nhẹ nhàng mở chiếc máy tính đã cũ, tôi khoác vào một chiếc áo len mà mẹ và em đã tặng cho tôi!! Nó dường như cũng cũ đy cùng với chiếc máy, Những sợi len đã bắt đầu tua ra như một bộ lông gấu, bạn bè thường nói với tôi nên bỏ quắt nó đy nhưng chúng nó làm sao hiểu được cái quý giá của nó đối với tôi. Tôi bật loa, mở một bản piano. Âm nhạc nhạc quả thật đã đem lại cho tôi sự thanh thản.
Cái email của em tôi cắt ngang không gian vắng lặng ấy. "Anh hai! Bao giờ anh về? Cả nhà mong anh lắm!!". 
"Ba má ơi, em trai ngốc ơi, sao con nhớ cả nhà quá! Con muốn lao thẳng xuống nhà và chạy một mạch về nhà!" Ý nghĩa đó chợt len lỏi trong tôi và làm tim tôi đau nhói. Tôi càng mong được về nhà, được lo cho ba má lúc sang đông gió lộng, đắt thêm chăn cho đứa em, cùng pha cà phê cho ông mỗi sáng. Nhưng, tất cả, tôi đều không làm được. Phải chăng xa cách quá lớn làm tôi không thể chạy lon ton về nhà như lúc nhỏ?! từ đoạn đường trên phố ngày nào chỉ vọn vẹn 2 cây số giờ đã là 200 cây! Từ một cậu bé chạy nhảy tung tăng mà giờ tôi đã là sinh viên năm 4!!

"Cả nhà có lạnh lắm không, con chưa về được ba ạ!! Con còn phải đợi qua kỳ sát hạch. Cả nhà phải chờ con về ăn cơm đoàn viên chứ!?. Em nhớ chăm sóc cho ông và ba má, anh sẽ cố gắng về sớm!!"

Lặng lẽ 2 hàng nước mắt rơi, tay rung rung, tôi cố send cái email mà chính tôi muốn nói, muốn chính tay mình làm cho cả nhà. 4 năm xa nhà, tôi như đã lãng quên mõi thứ ấm áp của tuổi thơ!! vùi đầu vào cuộc sống bon chen. Tôi nhớ lại những ngày còn học phổ thông, ba tôi cứ nhắc mãi mà tôi đếm được cả ngàn lần chứ không ít: "con phải học cho thật giỏi, phải đậu Đại Học". Và giờ đây con trai của ba đã hoàn thành nửa chặng đường. Tuy gian lao, vất vả nhưng con biết ba mẹ đã rất tự hào vì con. Cám ơn ba má! 


Đời sinh viên tránh sao nổi những cám dỗ, những hoài bão, mơ mộng. Và tôi cũng thế, giờ đây ngồi lặng lẽ mà nghĩ lại những ngày còn coi ké ti vi nhà hàng xóm, hồi đó tôi mê Tây Du Ký lắm, nếu được như Tôn Ngộ Không thì có lẽ tôi sẽ có nhiều thời gian ở bên gia đình hơn, nghĩ tới mà tự phì cười. Trẻ con quá!! Thế mà tim tôi như chảy máu, không kìm nổi, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn, tôi khóc nức nở như một đứa con nít. Tôi ước mình có thể vứt bỏ tất cả những thứ công danh, những cái mà chỉ có thể làm giàu cho tôi, tôi tự hỏi liệu mình có quay lại phát triển quê hương hay là cứ ở đây mà tu dưỡng sự nghiệp?! Có phải tôi quá ích kỷ?! Trời ơi sao lại đặt ra cho tôi một ngã rẽ mà chính tôi chỉ muốn quay lại sau lưng, nhưng gia đình chính là động lực khiến tôi bước tiếp, tôi sẽ chọn cho riêng mình một lối đy! Một lối đy chính chắn, tốt đẹp cho cả tôi và mọi người. Và tôi phải cố gắng, cố gắng thật nhiều để hoàn thành hoài bão của mình.

Chiếc điện thoại vang tiếng chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, không biết từ đâu một tia hy vọng đã chiếu sáng cho tôi, giúp tôi trong lúc cơn đau đang giằng vặt!! Từ đầu dây bên kia, một người phụ nữ trung niên cất lên, dịu dàng trìu mến. Mẹ! Mẹ tôi gọi cho tôi!!

- Sao rồi anh giai? đang ngủ nướng hả?! bao giờ mới dắt bạn gái về cho cả nhà xem mắt đây?!
- Dạ! Hihi, mẹ ah! Sao mẹ gọi cho con sớm thế?! Con đang...
- Đang tính gọi về nhà hả?! Cả nhà nhận được email của con rồi!

Biết rõ tôi từ khi con nhỏ không ai ngoài mẹ, và cả cái tính hay quên của tôi. Sao tôi không nhận ra thời đại mà mọi thứ đều có thể truyền đy đang xung quanh tôi, tôi cả thể nghe tiếng của cả nhà từ bên kia trái đất. Tôi cũng có thể nhìn thấy cả nhà qua Video Call. Tôi thật ngu ngốc. Nhưng cho dù có thể nhìn thấy cả nhà, nghe tiếng nói cười của mấy đứa cháu họ và cả đứa em ngốc nghếch, thì nó vẫn không thay thế được sự hiện diện của mọi người.

- Mẹ ơi!! Trời lạnh lắm mẹ nhớ đắp thêm chăn, mặc thêm áo, giữ ấm cho cở thể nhé mẹ!!

Tôi biết mẹ không bao giờ khóc trước mặt tôi, nhưng lúc nào mẹ khóc tôi đều biết cả! Những lúc 2 anh em đánh nhau giận nhau cả tháng, hay những lúc tôi trốn học đy chơi, mẹ đã khóc.
Và giờ mẹ lại khóc, mẹ khóc không phải vì mẹ đau lòng, nhưng mẹ đã khóc vì tôi đã trưởng thành.

- Con sẽ về sớm mà mẹ!!
- Con ở trên đấy có buồn không?

Mẹ lại thế, cứ gọi điện là lại hỏi lung tung, hỏi nhiều, hỏi mãi, mà lúc nào tôi cũng phải trả lời như một tội nhân. Nhưng người mẹ nào mà chả thế!! Tôi cũng vui nhắm.

- Không đâu mẹ ạ!! Con sẽ cố gắng.
- Uh, con nhớ giữ thân thể khoẻ mạnh, ăn cho nhiều vào, chứ cứ gầy như cây que thì đứa nào chịu lấy!!
- Con ế có mẹ lo. hii!
- Mặc xác anh, lo kiếm cô nào đảm đang rồi về đây cho tôi xem mặt ưng thì cưới luôn nhá!!
Tôi đỏ cả mặt.
- Mẹ này! con còn nhỏ lắm!!
- Thôi được rồi!! Cố gắng nha con! Mẹ thương con.

Lần đầu tiên mẹ tôi kết thúc cuộc nói chuyện. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng rất vui. Tôi lại cảm thấy được sự tươi đẹp của cuộc sống này. Cám ơn mẹ nhiều lắm. 


Chiếc điện thoại lại một lần nữa rung lên! Một tin nhắn mới: "Anh à! Trời vào đông rồi đấy, học ít thôi. sức khoẻ là trên hết!!". 
Trời bắt đầu se lạnh, những cơn gió nhẹ nhàng khẽ len lỏi qua làn da tạo nên sự lạnh buốt.
"Uh. Mùa đông đền rồi, nhớ mặc thêm áo, đắp thêm chăn, giữ ấm cho cơ thể nha em!!" Tôi trả lời.
Một nụ cười tươi sáng trên môi, cùng ánh nắng ấm áp từ bầu trời cao vút. Tôi thật hạnh phúc!!

lil.sky9 

0 comments:

 

Followers

Giới Thiệu Blog

Chúng tôi chia sẻ mọi mọi loại tài nguyên sẵn có trên mạng và hoàn toàn miễn phí. Hãy cũng tham gia bình luận để có được những phút giây vui vẻ trong cuộc sống của bạn!
Cám ơn

Total Pageviews