Social Icons

Tuesday, July 24, 2012

Thư gửi mẹ từ “chiến trường”


Những trưa nắng, lũ chúng con lăn, lê, bò, trườn cùng khẩu súng AK bên mình, với tinh thần thép, kỹ luật thép.
Lần đầu tiên con cùng bạn đứng ở chòi canh trong sương đêm cho các bạn khác ngon giấc.

Mẹ thân yêu của con!

Không biết từ lúc nào màu áo xanh tình nguyện trong con lại đẹp đến thế: Màu của niềm tin, màu của sức trẻ và màu của tương lai. Ước mơ trong mình được khoác lên màu áo xanh ấy đã thôi thúc con rất nhiều, và giờ đây con trai của mẹ đang khoác trên mình màu xanh ấy. Con tự hào vì mình đã trở thành một thành viên trong đội tiếp sức mùa thi tại Ga Sài Gòn năm nay mẹ ạ.

Hai năm về trước, lần đầu tiên khoác lên mình màu xanh áo lính trong đời: Con đã thật hạnh phúc. Một tháng quân sự trong quãng đời sinh viên làm con nhớ mãi. Những trưa nắng, lũ chúng con lăn, lê, bò, trườn cùng khẩu súng AK bên mình, với tinh thần thép, kỹ luật thép. Lần đầu tiên con cùng bạn đứng ở chòi canh trong sương đêm, cho các bạn khác ngon giấc. Lần đầu tiên con cầm một cái bát và đôi đũa tíu tít xếp hàng để đi ăn cơm tập thể. Cơm canh đạm bạc trong mái trường Quân khu 7 vậy mà ngon biết bao vì xung quanh con là tình bạn, tình đồng đội.

Mẹ ạ, khóa học quân sự trên giảng đường đã thôi thúc con trở thành một chiến sĩ mùa hè xanh. Ngày xưa mẹ từng kể tình yêu của ba mẹ gắn liền với màu áo của thanh niên xung phong. Trong trái tim của mẹ, màu áo xanh với chiếc mũ tai bèo luôn luôn là những hình ảnh đẹp và có lẽ từ câu chuyện về thời thanh niên xung phong mẹ kể, đứa con ham chơi, ngỗ ngược như con đã bắt đầu yêu màu áo ấy tha thiết.

Nụ cười khi được tiếp sức
Viết cho Mẹ những dòng này cũng là lúc Ga Sài Gòn đang đổ mưa lúc rạng sáng, Con ngồi đợi những chuyến tàu đầu tiên vào ga mà lòng thấp thỏm, Con hy vọng rằng trời đừng trút nước để các bạn thí sinh và phụ huynh đỡ vất vả hơn khi lần đầu lên thành phố dự thi. Mẹ ạ, có lẽ cuộc sống của con quá sung sướng nên con chưa nhìn thấy được nổi khổ của chính ba và mẹ đã nuôi dạy con trong suốt thời gian qua, nhưng chính những trận mưa trong mùa tiếp sức năm nay giúp con hiểu thêm nhiều điều. Con nhìn thấy người cha loay hoay với đống hành lý và kéo cô con gái vào mái che nhà ga để trú mưa, trên gương mặt người cha ấy mang nhiều khắc khoải, lo âu. Con nhìn thấy chiếc chiếu mini trên tay người mẹ được ôm chặt vào lòng để những cơn mưa không làm ướt khi vừa bước xuống tàu, người mẹ ấy trông thật lam lũ nhưng người mẹ ấy có nụ cười và giọng nói rất trìu mến với đứa con của mình.

Đôi khi con và các bạn tình nguyện viên phải căng mắt nhìn dòng người từ tàu bước xuống, thậm chí có đôi lúc chúng con còn tranh cãi nhau xem cô gái mang kính đen trong bộ áo rất thời trang kia có phài là thí sinh dự thi không nữa? Con nhìn thấy và con chứng kiến rất nhiều mảnh đời nơi chính nhà ga này trong mùa tình nguyện tiếp sức mùa thi lần đầu con tham gia.

Hỏi thăm địa điểm thi của thí sinh là việc làm đầu tiên của chúng con.

Trời Sài thành vào đêm, có lẽ giờ này Mẹ của con cũng đang trăn trở không ngủ được vì đứa con trai lớn không có ở nhà giờ này. Chiều chiều mẹ nấu thật nhiều đồ ăn và bảo con mang đến điểm tiếp sức để khuya con và các bạn cùng ăn. Một tuần nay, đêm nào con cũng vắng mặt ở nhà chắc mẹ lo cho con lắm. Con vẫn thường đùa với Mẹ: “Con đi tình nguyện vài đêm, thức để sụt cân mẹ nha, chứ con mập quá, không biết giảm cân thế nào”. Mẹ biết không, suy nghĩ của con thực sự đã thay đổi khi cách đây không lâu cô hàng xóm sang than với mẹ là con của cô chưa nhận đươc giấy báo dự thi trong khi các bạn cùng lớp đã có hết. Cô ấy sang nhà mình hai ngày và cả hai ngày cô ấy đều khóc. Lúc nhìn những giọt nước mắt cay xè trên khuôn mặt lo lắng ấy con mới thật sự hiểu thế nào là nổi lòng của người mẹ.

12 năm đèn sách chỉ chờ đến kỳ thi đại học vậy mà bị thất lạc giấy báo dự thi. Trong lòng người mẹ ấy chỉ biết than khóc với mẹ chứ đâu dám khóc trước mặt đứa con. Bởi vì cô ấy biết rằng những giọt nước mắt sẽ khiến đứa con của mình xao lòng và không tập trung được trong những giờ ôn thi nước rút cuối cùng. Cô ấy chỉ biết khóc với mẹ và nhờ con lên tận trường thi để kiểm tra. Người mẹ ấy nếu là mẹ, con biết mẹ cũng sẽ lo lắng như thế…Thật may là sau đó những tờ giấy báo đã về đúng địa chỉ người nhận. Con thấy nụ cười trong mắt cô ấy khi nhìn con để cảm ơn.

Chính cái ngày con chạy xe lên trường thi để kiểm tra giúp cô ấy con mới thấm thía được niềm vui của những người chiến sĩ tiếp sức mùa thi. Có những nhóm bạn còn làm việc trên những “mặt trận” khổ hơn con nữa. Dạo này Sài Gòn liên tục mưa, những cơn mưa về đêm thường nặng hạt hơn, những cơn mưa ấy có thể làm lạnh da thịt của chúng con nhưng không thể làm lạnh trái tim đầy nhiệt huyết của chúng con. Bến xe miền Đông và Ga Sài Gòn là hai địa điểm tập trung thí sinh về dự thi đông nhất mẹ ạ. Một giờ đêm, chúng con chia nhau ngủ và thức, có những bạn từ nhà chạy lên ga bị mắc mưa, lạnh rùn cầm cập nhưng vẫn đánh một giấc ngon lành để chút nữa có sức đón những thí sinh mới. Ở đây con được quen rất nhiều bạn từ các trường Đại học và Cao đẳng, con cũng mạnh dạn và hòa đồng lên rất nhiều.

Đợi những chuyến xe với ánh mắt hy vọng rằng các bạn thí sinh sẽ nhìn thấy chúng con — những tình nguyện viên.

Con còn nhớ ngày đầu tiên con bỡ ngỡ lắm, khi gặp các cô chú cùng các em từ dưới quê lên, con cũng lóng ngóng ra chào hỏi nhưng chưa biết và hướng dẫn gì nhiều dù đã được các anh chị phụ trách hướng dẫn từ trước, đến ngày thứ hai thì mọi việc với con tốt hơn Mẹ ạ. Xấp bản đồ trên tay của chúng con cũng vơi dần đi, chúng con còn tổ chức xe ôm miễn phí đưa các bạn thí sinh về phòng trọ nữa Mẹ ạ. Có những lần chúng con cũng bị một số thành phần hù dọa vì giám giới thiệu nhà trọ miễn phí và xe ôm miễn phí cho các bạn, đôi lúc con cũng sợ trước những lời hù dọa đó. Nhưng rồi chúng con cũng trấn tĩnh lại được, nếu như chúng con không cố gắng thì đồng nghĩa với việc có rất nhiều hoàn cảnh nghèo khổ bị chặt chém khi lên thành phố dự thi…

Vậy là kỳ thi Đại học, Cao cả cũng diễn ra tốt đẹp, chia tay “chiến trường” tiếp sức mùa thi. Chúng lại chuẩn bị bước vào “chiến trường” mới. Đó là Mùa hè xanh, nơi mà các bà, các mẹ, các em nhỏ ở vùng sâu vùng xa còn nhiều khó khăn, bà con đang cần sức trẻ, trí thức của chúng con giúp các buôn làng giàu mạnh.

Con tranh thủ viết cho mẹ những dòng tâm sự để mẹ của con đỡ lo và để mẹ hiểu thêm về đứa con trai nhiều hơn. Mẹ đừng lo cho con mẹ nhé. Môi trường thanh niên đã giúp con hiểu thêm nhiều điều trong cuộc sống và con tự hào vì con và các bạn tình nguyện viên chính là những “chiến sĩ” trên “chiến trường” xây dựng đất nước mình giàu đẹp hơn.

Nguyễn Hồng Tuấn
Trường Đại học FPT,TP.HCM

0 comments:

 

Followers

Giới Thiệu Blog

Chúng tôi chia sẻ mọi mọi loại tài nguyên sẵn có trên mạng và hoàn toàn miễn phí. Hãy cũng tham gia bình luận để có được những phút giây vui vẻ trong cuộc sống của bạn!
Cám ơn

Total Pageviews